Header Ads

Header ADS

Tháng năm gọi về

Ta xa quê bao mùa lúa chín vàng đồng, ùa mình theo những guồng quay nhộn nhịp phố xá. Để một chiều rảo bước trên những vỉa hè rộng hoác, bắt gặp đâu đó tiếng lá xao xác vòm cây, rả riết tiếng ve sầu ca bản nhạc du dương suốt mùa hè dài đẵng. Để khi bất chợt nhìn lên thấy sắc phượng đỏ thắm, nỗi nhớ nhà cũng nhờ vậy cứ thế mà chơi vơi.


Có một chiều tản bộ trên phố, nghe trong làn gió thoảng qua mang theo những cánh hoa bàng nhỏ xíu xiu rớt đầy dưới tàn cây ven lối. Vài nhánh hoa xoay xoay vừa rụng xuống hòng kịp để nắng sấy khô. Hệt như màu tóc rám nắng của mấy đứa trẻ con những trưa đầu trần chăn trâu cắt cỏ. Vàng như bông lúa được mùa chín rộ ngoan ngoãn nằm yên trên đôi quang gánh mấy bà mấy mợ quẩy quả nơi cánh đồng làng. 
Thế là tháng Năm về, nhẹ nhàng như những sáng tinh sương mở toang ô cửa, đón tia nắng đầu tiên của ngày mới lấp ló ở ban công phía trước nhà. Cái nắng đầu ngày coi vậy mà dễ chịu chứ không gắt gỏng, có thể tha hồ mặc những chiếc áo cộc tay mà chẳng lo nắng vấy lên làn da đen sạm.
Tháng Năm thong thả về trên đám rêu non bám chặt nơi góc tường đã cũ, không chút vội vàng, giục hàng phượng vĩ nở xòe những cánh hoa mơn man đỏ, như vết son tô lên bờ môi quyến rũ của bầu trời sau trận mưa rào đêm qua vừa rửa sạch muôn nghìn chiếc lá. Phố như mặc thêm áo mới, bởi những điểm xuyết rực rỡ của mùa hè. Xen lẫn trong tiếng còi xe inh ỏi, là muôn vàn âm thanh ríu ran của hàng vạn chú ve con núp mình sau những thân cây cường tráng. Ve sầu nhỏ là thế, nhưng mỗi mùa hạ về lại vọng vang như bản nhạc không hồi kết giữa phố thị bộn bề. Để ai vô tình lạc chân theo bản nhạc du dương, nức nở có khi thổn thức mãi không thể tìm lối thoát ra.
Tháng Năm, lũ sẻ nâu ngậm chặt cọng cỏ ấu xanh non dệt thêu nên vành tổ ấm cúng. Trên những tán cây rậm rì ấy, ríu rít những chú chim nhảy nhót chuyền cành. Sự sống bắt đầu từ những điều cần mẫn xen lẫn trong những nốt trầm lắng yêu thương, theo thời gian không ngừng lớn lên để bắt đầu hành trình vỗ cánh đầu tiên của lũ chim non cùng bài học bắt sâu làm tổ. Người lớn thều thào bằng vốc thở dài dai dẳng bởi cái nắng oi nồng hắt lên hầm hập phía hiên nhà rộng huơ. Nơi cánh võng đung đưa những trưa hè đìu hiu có tiếng bà ru "cái tôm cái tép..." cho đám trẻ thơ no đầy giấc ngủ, để mẹ cha yên tâm tay cuốc tay cày mang về những hạt ngọc vàng tươi óng ánh mùa vụ.
Tháng Năm, nhớ quắt quay ngụm nước mưa mát lành ông để dành theo năm tháng, pha với vài quả chanh mọng nước phía sau vườn thành cốc nước ngọt thanh. Thứ nước không nguồn thuở ấy quý báu làm sao, bởi nơi đất mặn phèn chua bao đời nay lấy đâu ra những chiếc giếng trọn vẹn mạch nước ngầm trong vắt. Vậy mà mảnh đất ấy có công nuôi ta lớn, bằng vũng nước nơi ao bèo nho nhỏ, nơi những chiều cha dìu ta quẫy đạp tập bơi uống ừng ực nước. Nơi mấy đứa con nít rón rén bắt những cánh chuồn chuồn ớt đỏ au đua nhau cắn rốn phía bến sông quê những đêm khắc khoải ngóng cha trở về, cùng mớ tôm, mớ tép bật càng tanh tách... quện trong đó là bao mồ hôi nước mắt vất vả mẹ cha tháng ngày mong con khôn lớn nên người...
Ta xa quê bao mùa lúa chín vàng đồng, ùa mình theo những guồng quay nhộn nhịp phố xá. Để một chiều rảo bước trên những vỉa hè rộng hoác, bắt gặp đâu đó tiếng lá xao xác vòm cây, rả riết tiếng ve sầu ca bản nhạc du dương suốt mùa hè dài đẵng. Để khi bất chợt nhìn lên thấy sắc phượng đỏ thắm, nỗi nhớ nhà cũng nhờ vậy cứ thế mà chơi vơi. Trong một phút tĩnh lặng trôi đi, ta ngờ ngờ hỏi ta, đã bỏ qua bao mùa tháng Năm vụt qua trong nuối tiếc. Liệu trong một phút giây nào để nhớ, ta có trở về kịp mà bù đắp khoảng trống lòng ta, nhấp nhói nơi lồng ngực bao bâng khuâng mùa nhớ?
Phạm Văn Ninh (vanhoadoisong.vn)
Được tạo bởi Blogger.