Tự tình cùng gió
Gió đến nhẹ…rồi đi cũng nhẹ,
Không ghé vào như muốn trêu ai.
Ơ hay, cửa sổ ta mở khẽ
Cớ sao ngươi lại hững hờ bay?
Hãy đến cùng ta uống rượu đào,
Mưa sao rả rích, dạ nao nao.
Đêm dài cô tịch, đơn côi quá!
Nhớ đến quê xưa của thuở nào…
Nhớ ánh trăng xưa thanh dịu lạ,
Dăm cánh diều bay, rặng lúa thơm.
Nhớ tiếng mưa rơi kêu lộp độp,
Trên mái nhà tôn, bên bếp cơm.
Nơi đây nhà phố rộng thênh thang,
Nhưng thiếu tình quê ấm dịu dàng.
Thiếu dáng mẹ ngồi bên ngạch cửa,
Đợi ta về khi trống trường tan.
Vắng tiếng em cười, tiếng mẹ ru;
Vắng tiếng chim cu gáy gọi đàn.
Tiếng gà báo thức, khi ngái ngủ;
Tiếng gánh kẽo kẹt chợ chiều tan…
Gió ơi, hãy bay về bên đấy;
Mang đến cho ta chút nắng vàng.
Vài ba nhụm cỏ, đôi đốm lửa;
Để đốt lòng băng giá ta mang.
Trần Lê Phượng Loan
(New York, 2013