Chiều
Lỡ xa người để chiều vơi
Nhánh sông rẽ nửa cuộc đời quạnh hiu
Tách cà phê bỗng buồn hiu
Theo hơi khói thuốc bên chiều mộng du.
Biển chiều
Sóng đùa cùng biển bao la
Nghiêng lời hỏi gió đâu là bến quê
Một đời trôi dạt bốn bề
Chiều hôn bờ cát tóc thề trắng phau.